Vinh Nhục giả !
Mấy mươi năm mang kiếp đời lưu lạc
Mấy mươi năm thao thức chốn tha phương !
Có hoang mang bạc màu tang tuyết phủ
Có ưu tư lạnh buốt cõi hoàng hôn.
Đeo mang chi cảnh tình đời phiêu dạt
TỰ DO ơi ! Hai chữ giác máu xương !
TỰ DO ơi ! xanh biển đỏ hoang đường
Hư vô vọng tiếng hồn oan kêu khóc.
Sao nắng ấm cau mày ‘Xuân đen’ nọ
Phố phường nay bàn ghế chỏng chơ than
Mắt đèn đêm thành mắt Đỏ sài lang !
Âm u bám từng cửa nhà, thôn xóm
Mấy mươi năm dài neo viễn xứ
Những buồn vui nặng khuất lấp phôi phai
Mấy mươi năm trăn trở chốn trần ai
Đâu đất Mẹ mỏi mòn trông xa mãi !
Kìa núi non ruộng đồng xanh còn thắm
Quê hương buồn nặng gánh dãy trường sơn
Bắc, Trung, Nam Oan liền mối nào hơn !
Sao vàng phất màu cờ tang xiềng xích.
Quê hương đó vẫn đêm ngày thổn thức
Những mặt người ray rức nỗi âu lo
Đầu dối chân cúi mặt chốn quanh co
Vinh cũng giả mà Nhục cũng giả !!
Lạc Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét