Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Thơ

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
BIỂN THỜI GIAN
 
Chân mê mãi góc trần gian ngóng đợi
Thắp lại từng mộng ước thuở xa xôi
Đón sợi mưa qua kẻ lá rơi rơi
Nghe tuôn chảy biển thời gian vỗ sóng
 
Vầng nhật nguyệt, hai tay người để trống
Bóng không gian chầm chậm lướt qua khe
Gió xôn xao trêu mùa lá đam mê
Lay gọi mãi thời gian ru giấc tối 
 
Quanh đây đó ngọn cỏ đùa trôi nổi
Đón cuộc đời vội vả đuổi sau lưng
Trôi mênh mang phía trước nẻo mịt mùng
Xa tìm kiếm, trôi xa... ngày bất tận.
 
9/13
CátTưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét